Đọc truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Thông tin truyện Tác giả: Nguyễn Ngọc Trân Quế Thể loại: Ngôn Tình, Sắc, Sủng Nguồn: Wattpad Từ khoá: Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Lâm Mạn Ninh một ngụn liền "ăn" sạch Hắc Bạch Lam sau đó chuồn đi không để lại dấu vết nào. Lâm Mạn Ninh một ngụn liền "ăn" sạch Hắc Bạch Lam sau đó chuồn đi không để lại dấu vết nào. Đối với việc bị người ta "ăn" xong bỏ chạy rất tức giận, quyết định phải đi tìm cô bằng được, bắt cô chịu trách nhiệm với hành động của mình. Không chỉ có thế Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát 7.5/10 321726 Tác giả: Nguyễn Ngọc Trân Quế Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Sắc Nguồn: wattpad.com Trạng thái: Full Thể loại: 1x1, nữ sạch, sủng, sắc, ngôn tình hiện đại Nhân vật chính: Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh Truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Chương 5 Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Chương 5: Gặp lại tiểu bạch thỏ - Một đêm ướt át (18+) Chương trước Chương tiếp Một thuộc hạ đi ra đỡ Tần Á Á vào một chiếc xe rồi đưa cô ta về kí túc xá, chiếc xe chở anh và Lâm Mạn Ninh đi về biệt thự. - "Tiểu Á, hôm nay người cậu cứng vậy sao?" Công việc của những người lính cứu hỏa tuy gian khổ, đầy rẫy nguy hiểm nhưng họ luôn giữ ngọn lửa nhiệt huyết với nghề và sẵn sàng 'ngược chiều' với nạn nhân để đương đầu với 'bà hỏa', nhằm giành giật sự sống cho người gặp nạn, cũng như bảo vệ tài sản Bạn đang đọc truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Chương 98: Ngoại truyện: Buổi giã ngoại trên website Truyenfull.com RvTFoAa. "Cái thằng bất hiếu này, mày xem mày đang làm cái trò gì vậy, mày nghĩ đây là trò đùa sao?" Ông Hắc lớn tiếng Bạch Lam đứng thẳng người lại, tay lau đi vệt máu ở miệng, cười lạnh. Lâm Mạn Ninh nhìn anh đầy hoảng hốt, rơm rớm nước mắt, cô không ngờ lại xảy ra chuyện như thế "Vì một cuộc hôn nhân định sẵn mà ông lại ra tay đánh con ruột của mình, thật làm tôi mở rộng tầm mắt." Hắc Bạch Lam lạnh lùng Hắc tức giận"Mày câm miệng lại, thường ngày ở ngoài đường muốn ăn chơi với những con đàn bà mắt xanh mỏ đỏ tao không nói gì, nhưng chuyện này là chuyện cả đời mày, mày lại dẫn con bé này về là có ý gì?"Lâm Mạn Ninh hoảng sợ lùi ra phía sau, Hắc Bạch Lam nắm lấy tay cô, nghiến răng "Sắp đặt rồi thế nào? Ngày xưa không phải ông nội cũng sắp đặt cho ông sao? Kết quả cuối cùng là mỗi người âm dương cách biệt, ông không biết lấy đó làm gương à."Ông Hắc nói"Tao với mẹ mày vốn dĩ không có tình cảm."- "Vậy ông nghĩ tôi và Tô Duệ có tình cảm sao?" Hắc Bạch Lam lớn tiếng lại, hai mắt đỏ vằn Mạn Ninh lần đầu tiên thấy anh giận dữ như vậy, nhưng cô không thấy sợ, chỉ thấy xót anh, đôi mắt đó như thể chứa đựng rất nhiều đau "Từ bé không phải mày đã quý con bé sao? Con bé cũng rất mến mày, hai đứa từ nhỏ vốn đã có tình cảm, chỉ là xa cách mấy năm nên mày hồ đồ thôi."Hắc Bạch Lam cười lạnh"Vậy thì ông thật sự không biết tình yêu là như thế nào rồi? Tôi với cô ấy vốn dĩ chỉ có tình nghĩa anh em, không hơn không kém."- "Mày..." Ông Hắc tức giận định giơ tay tát anh thêm lần Tâm Như đi đến nắm lấy tay ông"Ông ơi, đừng tức giận nữa, kẻo làm hại đến sức khỏe."- "Mày là đồ bất hiếu, mẹ mày chắc chắn sẽ thấy vọng về mày lắm."Gân trên trán anh giật đùng đùng, khó khăn lắm anh mới rít lên được một câu"Ông đừng lôi mẹ ra đả kích tôi, ngày xưa nếu ông không ngoại tình rồi dắt loại phụ nữ lẳng lơ về nhà thì mẹ tôi đã không mất, tôi cũng không như thế này, ông không có quyền gì trách mắng tôi cả."Lâm Mạn Ninh nhìn anh, thì ra anh có một quá khứ đau khổ như vậy, cô lại không biết, quen anh bấy lâu nay cô chưa biết chuyện gì của Bạch Lam nói tiếp"Hôm nay tôi về đây là để nói cho ông biết cô ấy sẽ là vợ của tôi, tất nhiên tôi không cần sự đồng ý của ông hay không? Tôi chỉ muốn nói với ông là cuộc hôn nhân sắp đặt đó sẽ không xảy ra đâu."Nói rồi anh nắm lấy tay cô quay người bước đi, ánh mắt anh quét qua người mẹ kế, như thể nhìn thấu tim gan bà, Trịnh Tâm Như hoảng sợ lùi ra đến xe, anh vẫn như bình thường mở cửa xe cho cô lên, Lâm Mạn Ninh nhìn anh, ánh mắt ngập "Sao vậy, lên xe đi, sương xuống kẻo lạnh." Giọng anh ôn nhu như thể không hề xảy ra chuyện vừa Mạn Ninh ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, Hắc Bạch Lam vòng ra mở cửa rồi ngòi vào ghế lái. Lâm Mạn Ninh đưa tay đụng vào bên má sưng đỏ của Bạch Lam nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình"Chúng ta đi ăn gì nhé!."Lâm Mạn Ninh lắc đầu, sịt mũi. Hắc Bạch Lam cau mày, nhìn "Sao vậy?"Lâm Mạn Ninh nói"Bố của chú..?"- "Được rồi, anh xin lỗi, anh nên nói cho em biết sớm là anh và bố anh có quan hệ không tốt, làm em hoảng sợ rồi, không sao đâu." Anh xoa xoa đầu Mạn Ninh nhìn anh, biểu hiện như vậy giống như chuyện này là chuyện thườn ngày xảy ra vậy, cô "Thì ra chú có quá khứ như vậy, có chuyện gì chú có thể kể cho tôi nghe được không?"Hắc bạch Lam mỉm cười"Em muốn nghe chuyện gì?"- "Tất cả." Lâm Mạn Ninh nhỏ giọng, Bạch Lam gật đầu, khởi động xe rời đi"Mọi chuyện chắc em cũng đã hiểu được vài phần..?"Lâm Mạn Ninh gật đầu, Hắc Bạch Lam kể cho cô nghe chuyện năm anh bốn tuổi, rồi cả chuyện Tô Duệ, đến cả chuyện anh và Trịnh kiều Ân trải qua mối tình đầu nhưng bị bố anh ngăn cách bơi người mẹ Mạn Ninh chăm chú nghe anh kể, tim quặn lại, lồng ngực khó thở đến kì lạ, cô thấy rất thương anh. Giờ thì cô đã biết vì sao tấm hình trong phòng ngủ lúc cô nhìn thấy chỉ có anh và mẹ dừng lại trước cổng biệt thự của anh, Hắc Bạch Lam mỉm cười nói"Ăn tối rồi anh đưa em về nhé! Ăn nhà hàng giờ này không ngon đâu."Lâm Mạn Ninh nhướn người sang ôm anh, mặt gục vào hõm vai anh, giọng cô trong đêm tối vang lên thật êm nói này khiến anh khắc cốt ghi tâm, tim đập nhanh từng "Hắc Bạch Lam, em yêu anh!".Anh bất ngờ trước câu nói đó, nhưng một giây sau liền chủ động hôn lên môi cô. Lưỡi anh xâm nhập vào bên trong quấn lấy lưỡi cô, cô có thể cảm nhận được vị tanh nồng của máu trong miệng anh, ánh mắt lại càng ngấn lệ nay, lần đầu tiên anh thấy cô chủ động như thế, lần đầu tiên anh thấy cô dịu dàng như thế, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn. Đến khi hơi thở cả hai loạn nhịp thì anh mới buông cô cửa bước xuống xe rồi bế thốc cô lên đi vào trong biệt thự, chân nhằm thẳng phòng ngủ trên lầu mà bước Mạn Ninh mỉm cười tựa đầu vào lồng ngực anh, cảm giác thật thoải mái và dễ chịu.***Chap sau có gì nhỉ?? Cuốn truyện "Tiểu bạch thỏ em chạy đâu cho thoát" là câu chuyện về Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh, Lâm Mạn Ninh một ngụn liền "ăn" sạch Hắc Bạch Lam sau đó chuồn đi không để lại dấu vết nào. Đối với việc bị người ta "ăn" xong bỏ chạy rất tức giận, quyết định phải đi tìm cô bằng được, bắt cô chịu trách nhiệm với hành động của chỉ có thế, Lâm Mạn Ninh còn giống như chiếc vòng kim cô chuyên để đối phó với tính trăng hoa của Hắc Bạch Lam. Trời đất đều không thể khiến anh sợ, chỉ sợ mỗi việc cô biến truyện Tiểu bạch thỏ em chạy đâu cho thoát gồm 99 chương Chương 1 Phòng tổng thống Chương 2 Mây mưa một đêm 18+ Chương 3 Rời đi Chương 4 Điều tra Lâm Mạn Ninh Chương 5 Gặp lại tiểu bạch thỏ - Một đêm ướt át 18+ Chương 6 Cha con xích mích? Chương 7 Chuyện quá khứ khó quên Chương 8 Trốn ra ngoài bị phát hiện Chương 9 Hắc biến thái Chương 10 Vận động trên giường18+ Chương 11 Cuộc điện thoại khiến Tiểu Ninh tức giận Chương 12 Đột nhập vào phòng Chương 13 Nhớ em nên đến Chương 14 Đến Lâm gia Chương 15 Chu Diệu Mẫn đến tìm anh Chương 16 Hoắc Thuyến trở về Chương 17 Về nước Chương 18 Em vẫn ổn chứ? Chương 19 Mùi nước hoa của phụ nữ Chương 20 Trịnh Kiều Ân đến Chương 21 Bữa cơm tối Chương 22 Ngã cầu thang Chương 23 Phát hiện sự thật Chương 24 Lạnh lùng từ chối lời xin lỗi Chương 25 Gặp ở nhà hàng Chương 26 Bắt về Chương 27 Điều kiện Chương 28 Bữa cơm tối Chương 29 Âm mưu Chương 30 Chu Diệu Mẫn chết Chương 31 Đến nơi Chương 32 Một đêm mây mưa 18+ Chương 33 Thi học kì Chương 34 Giám thị coi thi Chương 35 Vụ án Chương 36 Sự thật Chương 37 Phạt18+ Chương 38 "Vậy ăn anh nhé? Chương 39 Bệnh Chương 40 Chúng ta có hôn ước từ trước Chương 41 Trị bệnh trăng hoa Chương 42 Tên biến thái Chương 43 Tô Duệ đến nhà tìm Chương 44 Phòng tắm18+ Chương 45 Tìm gặp Chương 46 Tốt với em là vì yêu em Chương 47 Phòng vệ sinh Chương 48 Giới thiệu em với gia đình anh Chương 49 Căng thẳng Chương 50 Hắc Bạch Lam, em yêu anh! Chương 51 Cuồng nhiệt18+ Chương 52 Say xỉn Chương 53 Có qua phải có lại! Chương 54 Làm loạn trong phòng vệ sinh Chương 55 Lời nhắc nhở Chương 56 Bị phá đám Chương 57 Mang thai Chương 58 Cơm tối Chương 59 Giúp đỡ Chương 60 Cơm tối18+ Chương 61 Bắt cóc Chương 62 Ngất xỉu trong phòng thay đồ Chương 63 Tất cả đều bình thường Chương 64 Chiếc ly vỡ? Chương 65 Xe bị hư Chương 66 Lấy anh nhé! Chương 67 Em sao vậy? Chương 68 Hắn ta là thụ Chương 69 Xảy ra chuyện Chương 70 Đi nhờ xe Chương 71 Bài báo Chương 72 Đưa ra quyết định Chương 73 Em nói tôi là thụ sao? Chương 74 Chúng ta kết thúc rồi! Chương 75 Thiệp mời Chương 76 Rối loạn trí nhớ Chương 77 Thuốc giải Chương 78 Xảy ra tai nạn Chương 79 Đêm tân hôn Chương 80 Bắt tại trận Chương 81 Quyết định ra đi Chương 82 Biết chuyện Chương 83 Bước đầu kế hoạch Chương 84 Rắc rối Chương 85 Xử lí Chương 86 Tình trạng của Mạn Ninh Chương 87 Đưa Mạn Ninh về nước Chương 88 Đơn li hôn Chương 89 Hắc Bạch Lam xảy ra tai nạn Chương 90 Tỉnh lại Chương 91 Cuồng dã18+ Chương 92 Nói chuyện cùng với bố của anh Chương 93 Bất ngờ Chương 94 Cầu hôn Chương 95 Đại kết cục18+ Chương 96 Ngoại truyện Thời gian mang thai Chương 97 Ngoại truyện Bốc thăm trúng thưởng Chương 98 Ngoại truyện Buổi giã ngoại Chương 99 Lời của tác giảCLICK LINK DOWNLOAD EBOOK TRUYỆN TẠI ĐÂY. Nội Dung Truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Thể loại 1x1, nữ sạch, sủng, sắc, ngôn tình hiện đạiNhân vật chính Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn NinhLâm Mạn Ninh một ngụn liền "ăn" sạch Hắc Bạch Lam sau đó chuồn đi không để lại dấu vết với việc bị người ta "ăn" xong bỏ chạy rất tức giận, quyết định phải đi tìm cô bằng được, bắt cô chịu trách nhiệm với hành động của chỉ có thế, Lâm Mạn Ninh còn giống như chiếc vòng kim cô chuyên để đối phó với tính trăng hoa của Hắc Bạch Lam. Trời đất đều không thể khiến anh sợ, chỉ sợ mỗi việc cô biến mất. Cùng đọc truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát của tác giả Nguyễn Ngọc Trân Quế tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại 1x1, nữ sạch, sủng, sắc, ngôn tình hiện đạiNhân vật chính Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn NinhLâm Mạn Ninh một ngụn liền "ăn" sạch Hắc Bạch Lam sau đó chuồn đi không để lại dấu vết với việc bị người ta "ăn" xong bỏ chạy rất tức giận, quyết định phải đi tìm cô bằng được, bắt cô chịu trách nhiệm với hành động của chỉ có thế, Lâm Mạn Ninh còn giống như chiếc vòng kim cô chuyên để đối phó với tính trăng hoa của Hắc Bạch Lam. Trời đất đều không thể khiến anh sợ, chỉ sợ mỗi việc cô biến mất. Không cần một chút ánh sáng nào anh liền có thể chạm trực tiếp đến ngực cô, bầu ngực ấm nóng, căng tròn. Bàn tay điêu luyện của anh khẽ xoa năn đôi gò "Ưm..." Lâm Mạn Ninh đang ngủ bị bàn tay kia càn rỡ thì cảm giác được nơi ngực mình rất rên yêu kiều như vậy, nghe chân thật như vậy khiến anh khẽ nuốt nước bọt, yết hầy di chuyển khó anh bỏ qua bầu ngực kia lần mò xuống xoa hông cô, Lâm Mạn Ninh khẽ cau "Đừng nháo nữa...ưm.." Giọng cô vang lên trong đêm tối nghe thật hay, như một tiếng dương cầm nhẹ Bạch Lam cau mày, giọng nói này không phải của Chu Diệu Mẫn, anh đưa tay bật công tắc đèn chốc căn phòng sáng trưng, Lâm Mạn Ninh với chiếc váy đỏ nằm trên giường được ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống trông thật xinh khẽ nâng cằm cô lên"Cô bé, cô là ai?"Lâm Mạn Ninh hất tay anh ra"Đừng chạm...nhột quá."Hắc Bạch Lam mỉm cười, một tiểu bạch thỏ ngây thơ như thế tự nguyện dâng cho anh, anh có ngu mới không "Cô bé, muốn bao nhiêu, em cứ nói, chỉ cần tối nay ngoan ngoãn."Lâm Mạn Ninh nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt nhất quyết không mở ra. Hắc Bạch Lam nắm chặt hai cổ tay cô giơ lên đỉnh môi anh nhắm trúng môi cô mà hôn ngấu nghiến, lưỡi anh đi vào khoang miệng cô càn quét, tuy có mùi rượu nhưng cô lại không làm anh ghét bỏ, chỉ thấy vị trong miệng cô thật đặc biệt, thật Mạn Ninh cảm nhận được thứ gì đó mát mát ở miệng mình, cô khẽ mở đôi môi ra hứng lấy, điều này làm cho anh dễ dàng xâm nhập vào bên trong "Ưm...ư.." Lâm Mạn Ninh khẽ rên lên, nụ hôn quá nóng bỏng, đối với anh là như vậy, nhưng đối với cô thì khó thở muôn vạn rời khỏi đôi môi đã sưng tấy của cô, lưỡi liếm nhẹ lên xương quai xanh, hai cánh môi anh mút nhẹ lên từng tấc da thịt ở cổ của dấu hôn đỏ chót được lưu lại, Hắc Bạch Lam hài lòng nhìn tác phẩm do mình tạo ra. Lưỡi anh di chuyển xuống bên dưới ngực cô, vì mặc váy dạ hộ nên Lâm Mạn Ninh không mặc áo ngực mà chỉ dán một miếng be bé để che đi đầu ngực của anh gạt qua miếng dán đó, trực tiếp mút lên đầu ngực "Ưm..ư..a..." Lâm Mạn Ninh thốt lên những tiếng câu Bạch Lam đưa tay cởi đi bộ váy vướng víu trên người cô, một thân hình đẹp đẽ như tạo hóa của trời đất hiện ra, làn da trắng hồng không tì vết, bầu ngực phập phòng, huyệt động lấp ló sau tấm vải mỏng của quần hôn nhẹ lên huyệt động của cô, nơi đây vẫn chưa ướt lắm, cách một lớp vải anh khẽ hít hà mùi hương. Thật tuyệt!Anh khẽ tách chân cô ra, Lâm Mạn Ninh trong men rượu chỉ biết nắm chặt lấy drap cởi chiếc quần trong của cô đi, nơi tư mật hiện ra không chút che đậy, anh thở hắt rồi cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm nhẹ lên huyệt động "A...nhột quá...ưm...ư.." Lâm Mạn Ninh ưỡn Bạch Lam sục sạo bên trong hoa huy*t cô, rốt cuộc cũng có nước, vì chưa phát triển hết nên nơi đây sẽ lâu ướt hơn những người phụ nữ kinh nghiệm của anh thì đây là một cô gái sạch sẽ, vẫn còn lần đầu tiên, điều này càng làm anh cao hứng hơn, nhất định sẽ cho cô một trải nghiệm đầu đời đáng tay thon dài của anh miết nhẹ huyệt động, nơi đó hồng hào trông thật đẹp mắt. Ngón tay anh khó khăn đi vào bên "Ưm...thoải mái quá..ư..ư..a.." Lâm Mạn Ninh không còn biết được điều gì ngoài nói ra tất cả những gì mình cảm nhận và tay anh thay phiên làm càn ở huyệt động non nớt của cô, Lâm Mạn Ninh rốt cuộc cũng đã chịu khuất phục, khi anh chuẩn bị đi vào bên trong cô thì đôi mắt ngấn lệ khẽ mở Bạch Lam không hề bất ngờ vì việc cô thức giấc, anh chưa để cô định thần lại đã cúi đầu xuống hôn lên môi Mạn Ninh khẽ mở miệng cho anh đi vào, đây là nụ hôn vừa rồi cô cảm nhận "Ưm...đau quá...a..." Cô khẽ la Bạch Lam cau mày, trán lấm tấm mồ hôi, chết tiệt, anh không ngờ được bên trong sẽ chật hẹp như Mạn Ninh cấu vào vai anh"A...đau quá...đồ khốn này, ra ngoài nhanh...ư."Hắc Bạch Lam anh giây phút này có thể ra ngoài thì chỉ có bị điên thôi, anh dùng lực đi vào bên trong Mạn Ninh rơm rớm nước mắt, bên dưới đau như xé cơ thể cô làm đôi vậy. Anh nằm im đợi cô thích ứng, miệng khẽ vờn nhẹ cánh môi nóng ấm nằm bên trong đã dần lớn hơn, Lâm Mạn Ninh cũng đã thích ứng được kích thước của anh, cô bạo gan ôm lấy cổ "Cử động đi..ư..khó chịu quá."Hắc Bạch Lam chính là muốn nhìn thấy cô bé này mở miệng cầu xin mình, Lâm Mạn Ninh khó chịu"Anh bị liệt dương rồi sao? Ư..khó chịu quá..không được thì ra ngoài.."Mặt anh đen lại, cô bé này nói anh liệt dương sao? Anh dùng "Được lắm, bảo bối nhỏ, tôi sẽ cho em biết tôi có bị liệt dương hay không?"Anh nhấp mạnh vào bên trong cô, Lâm Mạn Ninh nắm chặt drap giường, lâu lâu cào cấu vào cơ thể "A...thoải mái quá..ưm...a...nhẹ..a..nhẹ thôi." Lâm Mạn Ninh cao hứng rên "Mệt quá...ư...không được rồi...a...dừng....dừng lại". Hắc Bạch Lam nguyên một đêm đè cô ra muốn không biết bao nhiêu lần, đến khi Lâm Mạn Ninh mệt mỏi ngất đi trong sung sướng thì anh mới bỏ qua cho rút tiểu đệ của mình ra rồi nằm xuống bên cạnh cô, từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắc Bạch Lam nhìn căn phòng, lúc này Chu Diệu Mẫn xuất hiện, trên người cô ta với bộ váy bó sát màu đỏ, phần ngực bị lộ hơn một Bạch Lam cau mày, không thể hiểu nổi tại sao ngày trước anh lại có thể ở trên cùng một giường với người đàn bà "Lam..anh rốt cuộc cũng chịu đến ròi, anh ngồi xuống đi."Hắc Bạch Lam nhìn cô ta, ánh mắt chứa đầy tia cảnh giác, Chu Diệu Mẫn thản nhiên ngồi xuống ghế, anh ngồi xuống ngay sau đó, ngốn vay khẽ xoay chiếc nhẫn to ở tay "Chu Diệu Mẫn, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, tôi không rảnh."Chu Diệu Mẫn mỉm cười"Em đã từng nói rằng em sẽ từ bỏ anh."- "Tôi mong lời nói này của cô biến thành sự thật, nếu không đến lúc đó cô hối hận cũng không kịp."Chu Diệu Mẫn gật đầu"Quả nhiên là Hắc Bạch Lam, không ngờ anh lại tàn nhẫn đến vậy. Trước giờ anh luôn xem phụ nữ như quần áo như vậy sao?"- "Cô nói sai rồi, Hắc Bạch Lam tôi chưa bao giờ dám xem phụ nữ như quần áo, họ cần tiền và tự nguyện đến với tôi, tôi có tiền và cần giải quyết nhu cầu, tôi với những người phụ nữ đó giống như những cuộc trao đổi làm ăn, nay cả cô cũng vậy."Anh ngì thẳng lưng dậy, tay đặt xuống bàn"Nhưng rất tiếc cô khác những người phụ nữ đó, cô bám dai hơn họ. Khiến tôi rất phiền."- "Lam..anh đừng nói như vậy...em yêu anh, em không giống bọn họ, em yêu anh không phải vì tiền của anh."Hắc Bạch Lam cười lạnh"Cả mười người phụ nữ của tôi thì đã có chín người nói câu đó, cô tưởng tôi sẽ ngu ngốc đến nổi tin cô sao?"Chu Diệu Mẫn nắm chặt tay lại, Hắc Bạch Lam đứng dậy"Nói xong rồi chứ? Tôi đi đây, từ giờ đừng tìm đến tôi, nhất là Mạn Ninh, đừng để cô ấy thấy cô."- "Anh đứng lại cho em, Hắc Bạch Lam, anh yêu Lâm Mạn Ninh sao? Nếu ngày hôm nay anh dám bước ra khỏi phòng này, anh sẽ hối hận cả đời."Hắc Bạch Lam đứng lại, anh cau mày, xoay người lại nhìn cô ta"Cô muốn nói gì?"Chu Diệu Mẫn lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Kiều Ân, cô ta bật loa lớn "Có chuyện gì? Chuyện tôi giao cho cô, cô đã làm xong chưa?"Trịnh Kiều Ân? Cô ta và Chu Diệu Mẫn tại sao lại quen nhau? Họ rốt cuộc muốn làm gì?Chu Diệu Mẫn cười lạnh"Lâm Mạn Ninh thế nào rồi?"- "Vẫn đang hôn mê, chỉ cần cho cô ta chút xuân dược để cô ta vui vẻ cùng người đàn ông khác, chuyện này Hắc Bạch Lam biết được chắc chắn sẽ ghét bỏ cô ta."Hắc Bạch Lam nắm chặt hai tay lại, gân trán anh giật đùng đùng, hàng lông mày cau chặt lại, hơi thở phả ra hết sức nặng nề, Trịnh Kiều Ân, nếu cô dám làm như vậy thì đừng trách Diệu Mẫn tắt máy, Hắc Bạch Lam đi đến bóp lấy cổ cô "Các người muốn làm gì Mạn Ninh?"Chu Diệu Mẫn đẩy anh ra"Tất cả là tại nó...tại nó mới khiến anh chán ghét em...Lam..em yêu anh, tại sao anh lại không yêu em?"- "Câm miệng, đừng nói những lời ghê tởm đó với tôi, Mạn Ninh đang ở đâu? Nói."Chu Diệu Mẫn cười lạnh"Đến giờ phút này mà anh còn để ý cô ta đến vậy sao? Em sẽ không nói cho anh biết đâu, Lam..anh chỉ có thể mãi mãi là của em."- "Mẹ kiếp, hai con đàn bà các cô đừng trách Hắc Bạch Lam tôi tàn nhẫn.."Chu Diệu Mẫn khó khăn thở, Hắc Bạch Lam siết chặt hơn"Chu Diệu Mẫn, nếu cô đã như vậy thì tôi sẽ tiễn cô một đoạn đường."Anh rút cây súng ngắn để ở sau mình chỉa thẳng vào trán cả Chu Diệu "Yêu tôi sao? Nếu đã vậy thì cứ yêu đi, xuống dưới đó mà yêu." Anh nghiến răng nói."Đoàng"- "A.." Một tiếng rên nhẹ vang lên rồi tắt hẳn, giữa trán Chu Diệu Mẫn xuất hiện một lỗ trong màu đỏ, hai mắt cô ta mở to ra rồi trượt xuống sàn Bạch Lam hai mắt đỏ ngầu rút điện thoại ra gọi cho thuộc hạ của mình"Điều tra xem Mạn Ninh đnag ở đâu? Càng nhanh càng tốt."Biệt thự ngoại thành..Trước cổng biệt thự, có hai chiếc xe màu đen đang đỗ lại, bên trong một căn phòng kín, Trịnh Kiều Ân đang dứng nhìn Lâm Mạn Ninh đang ngủ say trên chân của cô đều bị dây thừng trói chặt, bên cạnh Trịnh Kiều Ân đâng có ba tên vệ sĩ mặc âu phục màu đen đứng Kiều Ân lạnh lùng hỏi"Hai tên kia vẫn chưa đến sao?"- "Sáng nay chúng tôi đến tìm họ thì họ không ở đó, một người khác hẹn đến tối, chúng tôi đã sai người đến đón họ rồi."Trịnh Kiều Ân nhìn đồng hồ, mong là Chu Diệu Mẫn có thể giữ chân Hắc Bạch Lam lâu một chút, để mọi chuyện xong xuôi anh ta xuất hiện thì vở kịch này càng đăc "Ưm.." Lâm Mạn Ninh lúc này tỉnh dậy, cô nhìn xung là đâu? Một căn phòng lạ lẫm cô chưa từng ở qua, tay chân cô tại sao lại bị Mạn Ninh nhìn xung quanh, hàng lông mày cô cau "Trịnh Kiều Ân, cồn đnà bà điên này, chị muốn làm gì thế hả?"Trịnh Kiều Ân cười lạnh"Cô nên mạnh mồm vào, tôi muốn xem lát nữa cô sẽ cầu xin tôi thế nào?"Lâm Mạn Ninh phỉ nước miếng"Bà đây phải đi xin cô sao? Nằm mơ, đò tiểu nhân, dám bắt cóc tôi, mau thả ra. Cô nổi cơn dại lên với ai thế hả?"Hắc Bạch Lam rời khỏi nhà hàng, anh lái xe đến tổ chức của mình, đi vào phòng hệ "Thế nào rồi, đã tìm ra được tin tức gì của cô ấy chưa?"Một người kia bỏ tai nghe ra nói"Lão nhị chúng tôi điều tra được lúc chiều Lâm tiểu thư có gặp một người trước cổng trường, đã bị camera ghi lại."

tieu bach tho em chay dau