Cho đến thời điểm này câu chuyện về bắc klặng thang vẫn chưa được thiết kế rõ ràng cùng có rất nhiều giả thiết được đặt ra về bắt đầu của cái thương hiệu này. hầu hết người nhận định rằng nó gồm khởi nguồn từ một bài xích dân ca trong trò đùa của Câu chuyện về chiếc xe buýt 375 ở Bắc Kinh đã được truyền đến nhiều người trong ít nhất 15 năm. Vào thời điểm đó, các tờ báo ở Bắc Kinh cũng đã từng đăng tải về câu chuyện bí ẩn này và làm rung động toàn bộ giới y học và ngành cảnh sát. Top 30 câu chuyện về Bác Hồ và những bài học kinh nghiệm rút ra cho thế hệ sau (Phần 2) – Hồ Sơ Danh Nhân Quà tặng cuộc sống – Tuyển tập những câu chuyện nhân ái, bài học trong cuộc sống Người từng đề cập lại câu chuyện bắc kim thang được biết là 1 trong những cụ bà sẽ 80 tuổi đang tụ tập hầu như đứa cháu của bản thân mình lại ngồi quây quần bên nhau, bà vừa nhai trầu và vừa kể chuyện. Câu chuyện thứ 7: Sự lựa chọn. Một người Bắc Kinh, năm 1984, vì muốn thực hiện giấc mộng xuất ngoại, đã bán đi căn nhà cấp 4 ở trên đường cái, được 30 vạn Nhân dân tệ, ly biệt quê hương đến Italia đãi vàng… Chuyện tình Bắc Kinh. 20h chủ nhật. 26,092. Chuyện tình Bắc Kinh - Bức tranh tình yêu từ những mảnh ghép cuộc sống. Chẳng hẹn mà gặp, những con người xa lạ đã cùng tạo nên những mảnh ghép hoàn hảo cho câu chuyện tình yêu đầy màu sắc và cảm xúc Được làm lại từ bộ phim truyền hình cùng tên, “Chuyện tình Bắc Kinh” phiên bản điện ảnh gây được tiếng vang bởi nội dung hấp dẫn M098t. Cảnh báo review sẽ tiết lộ các tình tiết trong phim. Bộ phim có chứa một vài cảnh nhạy cảm và một số tình tiết gây đau buồn nên trước khi tìm xem, hãy cân nhắc.Đây là một bộ phim cũ và không hề được trình chiếu công khai tại Trung Quốc vì sự kiểm duyệt gắt gao của "Thuần phong mỹ tục" và những định kiến nặng nề về người đồng tính những năm 2000. Song không vì thế mà bộ phim bị chôn vùi. Cùng với sự lan truyền của mạng Internet, khả năng nhập vai ăn ý xuất thần giữa diễn viên gạo cội Hồ Quân và chàng diễn viên mới vào nghề Lưu Diệp, "Lam Vũ" lột tả trần trụi sự đau khổ mơ hồ của người đồng tính tại Trung Quốc lúc bấy giờ, thuật lại những mâu thuẫn trong tình yêu của một ông chủ giàu có cùng cậu sinh viên bất hạnh và hơn cả, dù đoạn kết không có màu hồng, "Lam Vũ" đã góp tiếng nói mạnh mẽ và to lớn vào cộng đồng LGBT tại một đất nước châu Á đầy định phim mở đầu bằng hình ảnh Hán Đông Hồ Quân đóng cùng Lam Vũ Lưu Diệp đóng đang thực hiện cuộc trao đổi tình dục và tiền bạc. Hán Đông cần thỏa mãn ham muốn vốn bị coi là kì dị khi ấy của bản thân còn Lam Vũ cần tiền để được đi học tiếp ngành Kiến trúc đắt đỏ. Đó là bước đi đầu tiên đầy hạnh phúc mở đầu cho mối tình đẫm nước mắt của cậu sinh viên nghèo quê mùa Lam Vũ. Hán Đông dường như nhận được nhiều hơn sau cuộc trao đổi. Đó không chỉ là sự thỏa mãn ham muốn mà nhà doanh nhân đại tài còn nhận được tình yêu ngây thơ của Lam Đông từng bước chinh phục trái tim Lam Vũ - cậu thiếu niên mới lớn lớn lên trong sự day dứt về đồng tiền. Tiền đã phá nát gia đình bốn người hạnh phúc, kéo theo cái chết tức tưởi của mẹ cậu và cuộc sống cơ cực với người mẹ kế sau này. Trái tim vốn không còn màu đỏ của tình yêu đã tìm được một người thân để dựa vào trong chốn phố thị độc đoán và lạnh lùng - Hãn Đông. Ngay cả khi Hãn Đông cảnh báo cậu về kết cục tất yếu nếu rơi vào tình yêu "Khi nào chúng ta hiểu nhau quá rõ, anh và em phải dừng lại.", cậu vẫn tha thiết hy vọng rằng hai người chưa hiểu gì về nhau."Nghe này. Khi nào chúng ta hiểu nhau quá rõ, chúng ta chia tay."Lam Vũ đáng thương đang sống những ngày tháng đẹp thì tia sét đánh ngang qua bầu trời của cậu Hãn Đông đã yêu và sẽ lấy một người phụ nữ làm vợ. Buổi sáng ngày cậu rời đi, Lam Vũ một mình ngồi dưới căn bếp. Những xung đột không thể hóa giải bằng tình cảm kết thúc bằng giọt nước mắt ngậm ngùi và cái cúi đầu cay đắng của Lam Vũ "Từ nay, em sẽ không để ai làm tan vỡ trái tim em một lần nữa".Vài năm trôi qua, Hán Đông ly dị vợ và muốn quay trở về bên Lam Vũ nhưng cậu trai với trái tim tan vỡ năm nào đã không còn. Lam Vũ dường như trả lại cho Hán Đông bằng những câu nói khách sáo, thái độ thờ ơ hay những quá khứ rõ mười mươi nhưng "tôi quên hết những điều không đáng nhớ rồi". Thế nhưng, trái tim của Lam Vũ bắt đầu điên cuồng trở lại vì tình yêu đang dang dở cùng Hán Đông bấy lâu nay. Cái ôm của Hán Đông và nỗi nhớ về mùi dầu gội của cậu như ngọn gió nhỏ thổi bùng viên than của tình cảm và thủy chung trong cậu. Hai người quay trở về bên nhau nhờ sự chân thành của Hán Đông và sự yêu thương đong đầy nơi Lam lòng, cái kết của phim làm rất nhiều khán giả bàng hoàng và đau đớn. Lam Vũ ra đi bất ngờ khi chưa kịp thực hiện những hoài bão, chưa thể nhận lại những gì cậu cho đi và hy sinh. Cậu từ bỏ ước mơ đi đến trời Tây, từ bỏ mọi vật chất để cứu Hán Đông khỏi tù tội. Sóng gió qua chưa được bao lâu thì chiếc xe chở Lam Vũ gặp tai nạn kinh hoàng ở Bắc Kinh. Cái kết vốn bị rất nhiều khán giả phản đối, song đây có thể là lời nhắc nhở chân thành của đạo diễn Quan Cẩm Bằng tới bất cứ ai đang yêu Hãy trân trọng những điều mình đang có. Không ai biết được ngày mai bạn sẽ được gì, mất gì, nhưng điều đáng quý nhất là tình yêu chân thành mà bạn dành cho người mình yêu hôm nay. "Lam Vũ" được chuyển thể từ "Bắc Kinh Cố Sự" - một tự truyện có thật về chàng trai tên Lam Vũ. Đọc truyện sẽ mang lại cho độc giả những lý giải sâu kín hơn về tâm lý của nhân vật, những biến cố mà dung lượng của bộ phim chưa thể bao trùm hết. Song song với đó, diễn xuất chân thật và đĩnh đạc của Hồ Quân, ánh mắt buồn rượi và nét mặt hao gầy của Lưu Diệp sẽ mang lại cho khán giả những cảm xúc rất riêng khác và suy tư. Tựu chung lại, chính giá trị nhân văn sâu sắc của cuốn phim là dòng máu đỏ nóng hổi làm thước phim này luôn có màu sắc riêng và ý nghĩa với những thế hệ sau này. Nội dung phim 5 câu chuyện của 5 cặp đôi ở lứa tuổi, hoàn cảnh và nghề nghiệp khác nhau vẽ nên một Chuyện Tình Bắc Kinh cực đẹp, những mâu thuẫn, những đau khổ hay hạnh phúc, lãng mạng điều được khác họa một cách đậm nét trong phim. Đặc biệt phim có sự tham gia của các diễn viên cạo gội như Lương Gia Huy, Lưu Gia Linh, Tư Cẩm Oa Oa… xem phim Chuyện Tình Bắc Kinh vietsub, phim BeiJing Love Story vietsub, xem Chuyện Tình Bắc Kinh vietsub online tap 1, tap 2, tap 3, tap 4, phim BeiJing Love Story ep 5, ep 6, ep 7, ep 8, ep 9, ep 10, xem Chuyện Tình Bắc Kinh tập 11, tập 12, tập 13, tập 14, tập 15, phim Chuyện Tình Bắc Kinh tap 16, tap 17, tap 18, tap 19, tap 20, xem phim Chuyện Tình Bắc Kinh tập 21, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50, Chuyện Tình Bắc Kinh tap cuoi, BeiJing Love Story vietsub tron bo, review Chuyện Tình Bắc Kinh netflix, Chuyện Tình Bắc Kinh wetv, Chuyện Tình Bắc Kinh phimmoi, Chuyện Tình Bắc Kinh youtube, Chuyện Tình Bắc Kinh dongphym, Chuyện Tình Bắc Kinh vieon, phim keeng, bilutv, biphim, hdvip, hayghe, motphim, tvhay, zingtv, fptplay, phim1080, luotphim, fimfast, dongphim, fullphim, phephim, vtvgiaitri Chuyện Tình Bắc Kinh full, BeiJing Love Story online, Chuyện Tình Bắc Kinh Thuyết Minh, Chuyện Tình Bắc Kinh Vietsub, Chuyện Tình Bắc Kinh Lồng Tiếng Nhắc tới Trung Quốc, người ta nhớ đến không ít những món ăn nổi tiếng, và trong số đó, không thể không kể tới Vịt quay Bắc Kinh. Món ăn đặc sản nổi tiếng ở Đông Bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở Bắc Kinh. Vịt quay Bắc Kinh là loại vịt to, béo, được quay trong lò lửa lớn, da vịt mỏng, màu vàng sậm. Vịt quay Bắc Kinh chính hiệu khi quay, chỉ cần khoét một lỗ nhỏ trên mình con vịt, sau đó bỏ nội tạng của con vịt ra, rồi đổ một chút nước vào phía trong con vịt đem nướng trên lửa. Như thế, vịt không bị mất nước, và thịt vịt thì mềm và thơm!Những truyền thuyết thú vị về món vịt quay Bắc KinhĐiểm đặc biệt của món vịt quay Bắc Kinh là có rất nhiều truyền thuyết thú vị về nguồn gốc của nó. Có người cho rằng lai lịch món này là từ thời nhà Nguyên 1206-1368, và đến khoảng đầu thế kỉ XV, món này đã nổi tiếng được các vua chúa triều Minh ưa thích. Cũng có nhiều người kể lại rằng, món ăn này không phải có nguồn gốc từ Bắc Kinh mà là từ món vịt quay Quảng Đông phát triển thành. Món vịt quay này ngay từ thời Nam Bắc Hồ đã rất nổi tiếng. Cho đến bây giờ, vẫn còn rất nhiều câu chuyện xung quanh món ăn nổi tiếng này và người ta vẫn không xác định được nguồn gốc rõ ràng của món vịt quay Bắc Hàng Châu Đại Nguyên cho rằng thời Nam Tống có rất nhiều tiệm ăn Lâm An được gây dựng lên, và dịch vụ ăn uống thời đó rất thịnh hành. Tiệm ăn Lâm An nổi tiếng bởi món vịt nướng của mình, vì vịt ở đây thường được lấy từ vùng sông nước Chiết Giang và được nướng một cách rất công phu. Khi nhà Nguyên diệt Tống, đã có rất nhiều người làm thuê cho Lâm An bị bắt làm tù binh, trong đó có rất nhiều người là đầu bếp, từ đó món vịt nướng đã được lưu truyền đến Bắc Kinh. Trải qua nhiều thời đại khác nhau và đến giờ được cải biến thành Vịt quay Bắc Kinh, món ăn yêu thích của rất nhiều Nam Kinh Đại Minh lại cho rằng từ khi Chu Minh lập thủ phủ tại Nam Kinh, thì Nam Kinh đã nổi tiếng bởi các món vịt muối, vịt giòn, vịt sấy , vịt nướng, vịt trăm vị… Khi thủ phủ được chuyển đến Bắc Kinh thì các món vịt của Nam Kinh cũng được lưu truyền đến đó, do đó món vịt nướng có nguồn gốc từ Nam còn người Bắc Kinh thì sao? Họ cho rằng 800 năm về trước, khi Kim triều dựng thủ phủ tại Bắc Kinh, thời đó Bắc Kinh là một vùng rừng núi rậm rạp, có nhiều kênh rạch, mương ngòi bao quanh nên chim chóc hội tụ sinh sống tại đây rất nhiều, đặc biệt là loài vịt trắng. Loại vịt này đầu tiên chỉ được người dân săn bắn rồi chuyển vào cung đình để chế biến món ăn phục vụ cho vua quan, về sau thì người dân đã bắt về nuôi và thuần hóa thành vịt ngày nay. Có rất nhiều cách chế biến, quay khác nhau, nhưng đến giờ đã thống nhất thành một quy trình nhất định và hiện giờ thì Vịt quay Bắc Kinh đã trở thành một thương hiệu rất nổi lại có một truyền thuyết thế này nữa Người Tây An cho rằng món vịt quay có từ triều đại Đường, Võ Tắc Thiên lập ra chính sách Chu để trị nước Công Nguyên năm 690. Trong cuộc bắn cung hạ Hạc đọ tài của Trương Dị một quần thần rất được sùng ái của Võ Tắc Thiên với em trai của mình là Trương Xương thì Trương Dị đã bắn hạ được rất nhiều vịt trắng và ngỗng trời. Trương Dị đã đem toàn bộ số vịt và ngỗng săn bắn được nhốt vào một cái cũi sắt to, sau đó dùng than củi thiêu bên dưới, khi lửa bốc lên thì toàn bộ số vịt đều chạy đi chạy lại cho đến khi bị thui trụi lông và thiêu chết. Trương Dị đã lấy vịt nướng được mời Võ Tắc Thiên nếm thử và cũng từ đó món vịt nướng trở thành món ăn yêu thích trong cung Việt Nam, món vịt quay bắc kinh đã lưu truyền và dần trở thành một món ăn phổ biến, đã được cải biên và ướp lại theo khẩu vị của người Việt. Khắp nơi trên cả nước đều thấy xuất hiện các nhà hàng, tiệm ăn,…chuyên bán món ăn đặc biệt này. Tuy nhiên để làm được một món vịt quay như ý không phải là điều dễ dàng tìm thêm thông tin về lò quay vịt bắc kinh, xin mời quý vị tìm hiểu tại Website của công ty. Viễn Đông là đơn vị chuyên cung cấp các loại LÒ QUAY VỊT với giá rẻ nhất thị khách có nhu cầu mua lẻ hoặc đăng ký làm đại lý về LÒ QUAY VỊT BẰNG THAN xin vui lòng liên hệ tới chi nhánh Viễn Đông gần nhất ngay hôm nay. Ngày xửa ngày xưa, ở một làng quê nọ, có hai người bạn làm nghề buôn bán cùng nhau. Một người đi soi đèn bắt ếch về đêm, còn anh kia thì chuyên đi bán dầu thắp đèn vào rạng sáng. Nhà họ dựng trên một cù lao nhỏ ven sông, tách biệt với làng xóm, muốn đi vào chợ làng phải đi ngang một cây cầu khỉ vắt vẻo. Do hoàn cảnh đơn chiếc, nên hai anh cũng thân thiết với nhau. Có lần vì mẹ già của anh bán ếch bệnh mà không có tiền chạy chữa nên qua đời, anh bán dầu liền bỏ tiền ra giúp đỡ ma chay mà không hề tính toán, vì thế mà anh bắt ếch càng quý trọng tình bạn của anh bán đêm nọ, trong lúc đi làm việc, anh bắt ếch nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ một cái bẫy trên đồng. Tính tò mò, anh lại mở ra coi thì phát hiện ra hai con chim le le và bìm bịp nằm trong bẫy, do chúng giành ăn với nhau mới bất cẩn rơi vào bẫy của con người. Hai con chim ra sức năn nỉ anh bắt ếch mở bẫy tha cho mình, rồi hứa sẽ đền ơn báo đáp. Vốn là người có tính nhân từ, anh bắt ếch cũng xuôi lòng rồi giải thoát cho ngày sau, hai con chim cùng bay đến nhà anh bắt ếch để cảnh báo cho anh biết tai ương sắp đến. Chúng nghe được hai con ma da ở sông bàn với nhau rằng sẽ kéo chân anh bán dầu và anh bắt ếch, cho hai anh chết, thế mạng cho chúng để chúng được đầu thai. Vì hai con ma này chết đã lâu, nếu trong 7 ngày không bắt được người thay thế sẽ bị hồn phách tứ tán, không được đầu thai nữa. Thêm vào đó, ma da cũng chỉ có thể bắt hai anh khi trời vừa rạng sáng, lúc anh bán dầu ra chợ và lúc anh bắt ếch về nhà, bởi vì khi mặt trời lên thì chúng không còn ma đầu anh bắt ếch đem cớ sự nói anh cho bán dầu nghe, khuyên anh nên ở nhà, nghỉ bán một tuần lễ, nhưng anh bán dầu lại không tin, cho rằng đấy là mê tín vớ vẩn, trên đời không có ma, quỷ. Theo lời le le và bìm bịp, anh bắt ếch viện cớ đến ngày cúng mẹ, gọi anh bán dầu qua nhà tiệc tùng ăn nhậu, chuốc cho anh say mèm đến mức sáng hôm sau không ra chợ bán được. Ngày kia lại lấy cớ sang nhà cảm ơn anh bán dầu đã giúp đỡ, lại bày tiệc ăn uống no say, trì hoãn việc đi ngang cây cầu ấy là ngày cuối cùng của thời hạn 7 ngày ma da bắt hồn, do say xỉn nhiều ngày liền nên anh bắt ếch ngủ quên. Anh bán dầu sực tỉnh vào sáng sớm, nhận ra mình đã bỏ buôn bán mấy ngày liền bèn nhanh chóng quẩy hàng ra chợ. Do bước vội vàng qua cầu khỉ cheo leo, lại bị bọn ma da biến phép cho cầu trơn trượt nên sẩy chân rơi xuống nước mà chết. Anh bắt ếch vì tiếc thương bạn nhưng do còn sợ bọn ma da nên phải đợi hết một ngày sau mới dám vớt xác bạn lên mà làm ma chay. Thấy ân nhân của mình đau lòng, le le và bìm bịp cũng bay đến, cất tiếng kêu thảm thiết như tiếng kèn trống đám ma để tiễn biệt một người chết oan. Đọc hết truyện cổ tích này thì có lẽ mọi người đều sáng tỏ vì sao trong bài đồng dao “Bắc kim thang” có 4 câu cuối là Chú bán dầu, qua cầu mà té. Chú bán ếch, ở lại làm chi. Con le le đánh trống thổi kèn, Con bìm bịp thổi tò tí te tò te. Thực chất là để diễn tả lại câu chuyện cổ tích đề cao tình bạn và tính chất cứu vật vật trả ơn của người xưa. Thế nên vấn đề còn lại nằm ở hai câu Bắc kim thang, cà lang bí rợCột qua kèo, là kèo qua câu đầu tiên, “cà, lang, bí rợ” là để chỉ cho 3 loại củ, quả có cùng một đặc tính là thuộc họ dây leo, trái cà, khoai lang và bí rợ. Đặc biệt với từ bí rợ, là một từ thuần chất của miền Nam, cũng đã nói lên xuất xứ của bài đồng dao này là từ miền Tây Nam bộ. Nói đến “bắc kim thang” thì phải hiểu hơi “hàn lâm” một chút, là từ kim thang ở đây hiểu cho đúng phải là cái thang hình chữ KIM -金- tức là hình tam giác cân. Từ “kim tự tháp” cũng là bắt nguồn từ chữ “kim” này mà có, do chỉ hình dạng cái tháp của người Ai Cập cổ là hình tam giác cân. Còn cái “kim thang” của con nít ngày xưa là do người lớn dùng hai thanh tre dài, bắt chéo vào nhau tạo thành một hình tam giác cân rồi cắm trên mặt đất, cách vài mét lại đặt một cái như vậy, tạo thành một hàng dài. Bản thân của cái kim thang này trở thành một cái cột do không có cây cột dựng đứng giữa nên hai thanh tre chéo vào trở thành cột luôn. Những cái kim thang được nối vào nhau bởi cái “vì kèo” là những thanh tre chạy dọc theo giàn, cứ như thế tạo thành một giàn cốt là để cho cà, lang, bí rợ leo lên mà sinh sôi, phát triển. Vậy “cột qua kèo, kèo qua cột” là chỉ mối quan hệ gắn bó vào nhau của hai vật thể. Cả câu “bắc kim thang, cà lang bí rợ, cột qua kèo, là kèo qua cột” cốt để miêu tả mối quan hệ keo sơn, quấn quít, gắn bó vào nhau của anh bán dầu và anh bán ếch ở bốn câu sau. Cả bài đồng dao này được viết lại dựa trên câu chuyện cổ tích kia, nên cách lý giải cũng vì thế mà nên hiểu cho đúng. Tuy nhiên trải qua thời gian dài, người lớn không còn kiên nhẫn để giải thích cho con trẻ hiểu về truyện cổ tích kia, thế nên bài đồng dao “bắc kim thang” cứ thế mà lưu truyền, gây ra sự hoang mang, khó hiểu cho người ý nghĩa và câu chuyện phía sau, "Bắc kim thang" hoàn toàn xứng đáng là chất liệu hoàn hảo để các nhà làm phim khai thác. Mới đây, teaser trailer của bộ phim điện ảnh cùng tên chính thức được tung ra đã thu hút sự chú ý không nhỏ của một bộ phận khán giả yêu thích thể loại phim kinh dị nói chung và văn hóa Việt Nam nói riêng. Tuy chỉ có độ dài 41 giây, thế nhưng có lẽ tác phẩm đã thành công bước đầu khi khơi gợi được sự tò mò cũng như sợ hãi nơi người xem với hình ảnh một con bù nhìn rơm đẫm máu, xuất hiện xuyên suốt hòa trong không gian tăm tối của một buổi chiều quê và giai điệu của bài đồng dao thân thuộc. Cùng chờ xem tác phẩm sẽ được tái hiện như thế nào trên màn ảnh nhé! Sưu tầm và biên soạnAriel NguyenCó thể bạn quan tâmNhững truyền thuyết thành thị đáng sợ xứng đáng được dựng thành phim - Phần 5Top 20 món ăn khiến nhiều người 'kinh hãi', BẠN CÓ DÁM THỬ? Tác giả Văn Thiện[ Những chuyện cảm động khi đi Bắc Kinh thỉnh nguyệnTrong lúc giao lưu với các đồng tu, tôi đã nghe được một câu chuyện vô cùng cảm động, có một bà cụ 60 tuổi nhà ở nông thôn, bà muốn lên Bắc Kinh chứng thực Pháp, nhưng đồn cảnh sát và các phòng ban khác ở địa phương trông chừng rất chặt, khó mà thoát ra, tất cả các tuyến đường đều có người canh gác để ngăn không cho học viên Pháp Luân Công đi Bắc Kinh, bà không còn cách nào khác, bèn chui qua các ruộng mía đi bộ lên Bắc Kinh dưới cái nóng 40 độ, bà đi xuyên ruộng mía một mạch bảy ngày bảy đêm, đến được Bắc Kinh thì da cũng tróc hết. Sau này tôi có dịp được gặp bà cụ, thấy trên cổ bà còn lưu lại vết trầy xước, bà nói vẫn còn những học viên xuất sắc hơn! Ở nông thôn người ta canh chừng học viên Pháp Luân Công khá chặt, có một gia đình cả nhà tu luyện, họ muốn lên Bắc Kinh chứng thực Pháp, nhưng các phòng ban cử người canh gác gần nhà, họ không có cách nào khác đành mở toang cửa, mấy người canh gác thấy cửa mở cho rằng trong nhà nhất định có người, rồi họ bỏ nhà cửa như vậy mà lên Bắc Bắc Kinh tôi rất hay trao đổi thảo luận cùng các đồng tu, có đồng tu kể, có mấy vị đồng tu trên đường lên Bắc Kinh chứng thực Pháp, bởi vì cả mấy người họ đều đi bộ từ nhà lên Bắc Kinh, có lúc lao lực quá ngồi bệt xuống đất, hai chân thực sự không nhấc nổi nữa, lúc này họ hét lên gọi Sư phụ, họ chợt nghe trên không trung có âm thanh vọng đáp “Các con à!” Họ vừa nghe bèn bảo nhau đây chẳng phải là giọng nói của Sư phụ sao? Họ đột nhiên cảm thấy sức lực tăng bội phần, vươn người đứng dậy đi thẳng một mạch đến Bắc Kinh; còn có đồng tu kể chuyện một cậu bé 10 tuổi lên Bắc Kinh chứng thực Pháp, cậu bé không tìm được đường, lúc này trên không trung có một Pháp Luân hiện ra dẫn đường cho cậu bé, cả chặng đường cậu đi theo Pháp Luân và lên đến Bắc Kinh; còn có đồng tu kể, có bà lão nhìn thấy Pháp Luân ở quảng trường Thiên An Môn, lúc này có một công an giật lấy cuốn sách trên tay bà, rồi anh ta nói “Bà ngần này tuổi rồi còn xem tiểu thuyết võ hiệp sao!” và công an đã không gây phiền phức cho Đinh nhờ người chuyển lời cho tôi, nói cậu ấy đã được thả về nhà, nhắn tôi đến địa chỉ nhà hàng dưới tầng hầm Trung tâm thương mại Hoa Phổ đợi cậu ấy. Tôi và Tư Ninh đến Hoa Phổ, lúc này tôi đột nhiên nhớ ra hai vợ chồng em trai vẫn còn ở nhà, sao họ vẫn chưa bước ra? Tôi rất sốt ruột, liền gọi cho vợ chồng em ấy. Không ngờ hai vợ chồng em trai nói chồng tôi đã dắt theo mấy người đến nhà cậu ấy đòi người, đòi vợ chồng cậu ấy nhất định phải tìm được tôi về. Em trai khăng khăng muốn tôi về nói rõ với chồng tôi. Tư Ninh nói hai vợ chồng cậu ấy vẫn chưa ngộ ra, chẳng phải là dùng hình thức này để đẩy họ bước ra hay sao?Khi chúng tôi đến nhà hàng dưới tầng hầm thì Tiểu Đinh cũng đã tới, mặt mày rạng rỡ như thể vừa từ chiến trường thắng trận trở về. Một lát sau, em trai tên Phong Nhi của cậu ấy cũng đến. Cậu ấy kể cho chúng tôi nghe về trải nghiệm sau khi cậu ấy bị bắt, cậu ấy bị áp giải đến trại tạm giam hình sự Bắc Kinh, tại đó, dưới hoàn cảnh áp lực như thế, cậu vẫn ngày ngày luyện công, đêm ngủ phải nằm nghiêng người, hàng ngày ăn bánh ngô. Có lần bánh ngô rơi xuống đất, cậu lại nhặt lên ăn, hơn nữa cũng chẳng có cảm giác sợ bẩn, chấp trước vào ăn uống đã phóng hạ đến kiền tịnh. Cậu ấy ngồi đả tọa tại đó, cảnh sát đánh những người xung quanh, nhưng cậu ấy chẳng mảy may có chút cảm giác sợ hãi, căn bản là bất động tâm. Cậu ấy kể một cách rất vui vẻ, vui vì bản thân có thể làm tốt trong hoàn cảnh ấy. Cậu ấy kể khi sắp rời đi thì có một giấc mơ, mơ thấy đi đến một nơi để cứu ba người. Sau khi vào trại tạm giam, cậu ấy ở trong đó hồng Pháp và thực sự cứu được ba người đã bị kết án tử hình. Họ nói sau này cũng sẽ học Pháp Luân Công. Kể hết chuyện, cậu ấy hỏi tại sao tôi không vui, tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện tôi gọi điện thoại về nhà. Cậu nói “Chị lo gì! Bản tính đã giác ngộ sẽ tự biết làm thế nào’ Tinh Tấn Yếu Chỉ”Tôi biết rằng đây chính là cậu ấy thông qua trải nghiệm lần này mà ngộ ra được nội hàm trong câu Pháp nhà Tiểu Đinh có một đồng tu kể về thể ngộ của anh ấy khi phát kinh văn, anh nói có lần phát kinh văn, trong tâm nghĩ liệu đồng tu có cần không nhỉ? Sau đó, anh ấy hỏi rất nhiều đồng tu, họ đều nói không cần, gửi đến lại nhận về. Anh ấy bèn hướng nội xem mình sai ở chỗ nào, vì sao không gửi được kinh văn cho đồng tu? Lúc này anh ấy mới đột nhiên ngộ ra rằng một niệm đầu kia của bản thân đã sai rồi. Sau này anh ấy đi phát kinh văn đều đã phát được, đồng tu ai cũng cần. Còn có một bé gái 13 tuổi có cha mẹ đều là học viên Pháp Luân Công, vì cha mẹ đều bị công an bắt đi hết nên nhà chỉ còn lại mình cô bé, cô bé bèn cùng đồng tu lên Bắc Kinh chứng thực Pháp, cô bé đứng bên chiếc máy tính nhà Tiểu Đinh xem Phong Nhi gõ chữ và nói trước đây đã mơ thấy cảnh tượng này rồi. Có lần cô bé cùng mấy đồng tu bị công an bao vây để kiếm tra giấy tờ tùy thân, nhưng cô bé không có giấy tờ, trong tâm nghĩ làm thế nào đây? Lúc ấy cô bé nghĩ vì để chứng thực Pháp thì không màng gì nữa. Một niệm này vừa xuất ra, liền nghe công an chỉ vào một vị đồng tu lớn tiếng “Còn không mau cùng chị gái đi đi.” Cô bé đã thấy được một niệm này quan trọng biết bao! Tôi còn nghe nói có một vị đồng tu mang theo rất nhiều kinh văn, nằm ngủ trước đồn cảnh sát, ngày hôm sau trời vừa sáng, công an đến làm việc nhìn thấy có người nằm ngủ trước cửa, lại nhìn thấy trên đất có một tập kinh văn lớn, anh ta cầm lên xem, xem cả nửa ngày vẫn không hiểu, nên đã gọi đồng tu dậy, nói “Dậy mau, dậy mau! Mau đem cái này phát ra hết!”Một hôm, ở cổng Trung tâm thương mại Tây Đơn, Tư Ninh muốn lấy sách Chuyển Pháp Luân của tôi để đưa cho đồng tu khác, tôi rất khó khăn mới có được cuốn sách này nên không muốn đưa cho cô ấy, không phải vì tôi muốn học mà là vì Tư Ninh từ lúc đắc Pháp đến giờ còn chưa đọc hết một lượt “Chuyển Pháp Luân”! Tôi đưa sách cho người khác rồi thì Tư Ninh cũng không có gì để đọc nữa. Cô ấy nói “Chị ích kỷ quá, đến em còn có thể đưa sách cho người khác, chị còn không xả được sao.” Tôi nghe xong vẫn không xả được, lúc sau Tư Ninh lại hỏi tôi sách, tôi chẳng còn cách nào đành quyến luyến không nỡ mà đưa sách cho Tư Ninh. Cô ấy lấy sách tôi đưa đem gửi cho người khác, trong tâm tôi rất khó chịu, nghĩ đến chuyện ở nhà có nhiều sách như vậy, nếu lấy được thì tốt biết mấy! Tôi nói suy nghĩ của mình cho một đồng tu tên là May-ô Vàng. Vì anh ấy thường mặc áo may-ô màu vàng nên mọi người đều gọi anh ấy là “May-ô Vàng”, anh ấy nói vậy quay về lấy thôi, tôi nói không ổn, tôi có tâm sợ hãi rất lớn. Nếu quay về, sợ rằng vì cái tâm này của tôi mà chiêu mời rắc rối, anh ấy nói vậy để anh ấy đi, tôi rất mừng cho anh ấy, vì tôi biết anh ấy không có tâm sợ hãi. Lúc đó Tư Ninh nói cô ấy cũng đi, tôi nhìn cô ấy nói “Em đi có ổn không?” Cô ấy không trả lời tôi đã cùng với vị đồng tu kia đi mất. Tôi đột nhiên nhớ ra hai người họ còn chưa lấy địa chỉ mà! Vậy nên tôi gọi lại, viết địa chỉ rồi đưa cho họ. Họ đi rồi, tôi cùng một đồng tu khác đến Phục Hưng Môn, tại đó có rất nhiều đồng tu hoặc ngồi hoặc nằm trên những băng ghế dài. Tôi đến nơi bèn đem quần áo và kinh văn phát cho mọi người, rồi ngồi xuống trao đổi với mọi người một chút.6 Cảnh sát mặc thường phục lừa ngườiLúc đó tôi nói chuyện cùng một đồng tu đến từ Hắc Long Giang, bên cạnh còn có một nam thanh niên khoảng 20 tuổi, lúc đầu tôi còn tưởng là em của cô ấy nên cứ thế nói chuyện mà không để ý. Nam thanh niên nói cậu ấy làm việc ở Bộ công an, còn lấy thẻ đưa cho chúng tôi xem, tôi vừa nhìn là biết đúng là công an rồi, cậu ấy nói cậu ấy vì Pháp Luân Công nên đã bỏ việc, hiện tại vẫn sống bên ngoài. Còn nói hôm qua đã đến dưới cầu Phục Hưng Môn. Tôi không nghi ngờ gì, lúc đó nữ học viên kia gọi tôi cùng đi vệ sinh, tôi bèn đi cùng cô ấy. Cô ấy nghi ngờ cậu thanh niên kia là cảnh sát chìm, tôi nói chẳng phải là em trai cô sao? Cô ấy nói “Em trai tôi ngồi ở kia kìa!” Tôi hỏi cô ấy làm sao nhận ra được thanh niên kia là cảnh sát chìm. Cô ấy nói cô ấy đã bị thanh niên kia lừa lâu rồi, lấy đi của cô ấy 200 NDT, hơn nữa trong lúc nói chuyện còn gọi thẳng tên Sư phụ. Người này căn bản không phải là người tu luyện, bởi vì nói chuyện không giống cách một người tu luyện nói. Tôi nghe xong, cảm thấy rất giật mình, tôi nói vậy chúng ta mau mau quay lại, Tiểu Trương vẫn còn đứng cùng với thanh niên kia. Thế là chúng tôi bèn quay lại chỗ mấy chiếc ghế, nhưng đến nơi nhìn một lượt thì đã chẳng còn ai ở đây bắt đầu lo lắng cho Tiểu Trương, bèn đi khắp nơi tìm cậu ấy, chẳng mấy chốc tôi tìm thấy Tiểu Trương ở chỗ băng ghế trong khóm cây tối mịt nhất, lúc ấy Tiểu Trương vẫn đang nói chuyện với cảnh sát chìm kia. Tôi kéo Tiểu Trương sang một bên nói “Chúng ta đi thôi, anh ta là cảnh sát chìm.” Tiểu Trương điềm tĩnh nói “Tôi biết, không sao đâu, tối nay tôi không đi nữa, ở với anh ấy để hồng Pháp cho anh ấy.” Tôi nghe xong bèn cùng với nữ đồng tu rời đi. Chúng tôi đến khắp nơi tìm chỗ trú, đã mấy giờ sáng rồi mà chưa tìm được. Chúng tôi bèn đi về hướng Tuyên Vũ Môn, gặp chỗ có biển quảng cáo lớn bên vệ đường bèn đi vòng ra phía sau tấm biển nằm nghỉ. Chỗ này có rất nhiều nước tiểu nhưng chúng tôi cũng chẳng buồn để ý nữa, chỉ lấy một tấm nhựa lót xuống để nằm. 4 giờ sáng chúng tôi dậy luyện công, đến 6 giờ bắt đầu lên đường, cảm thấy mới đi mấy bước đã tới nơi, cảm giác thật giống như là “Di niệm đáo nhãn tiền” Hồng – Hồng Ngâm, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rằng tối nay hai chúng tôi vẫn ở cùng nhau. Thế nhưng đến Tiền Môn, sau khi chúng tôi ăn xong, đang ngồi bên cột đèn tín hiệu giao thông dưới đường hầm, thì cô ấy đột nhiên nhìn thấy cha mình xuất hiện, ông đến Bắc Kinh tìm cô. Cô ấy bèn bước tới gặp cha, một lúc sau thì quay lại chỗ tôi, bảo chồng con cô ấy cũng đến cả rồi, tối nay không thể ở cùng tôi là tôi tự mình đi tiếp, đến trước một tiệm ăn, tôi chợt nhìn thấy Tiểu Trương đang ăn cơm! Tôi qua hỏi thăm cậu ấy xem tình hình thế nào, cậu ấy nói không sao cả, hai người họ nói chuyện rất tốt, vậy là tôi yên tâm. Sau đó hai chúng tôi cùng đi tiếp, đi qua một cửa hàng đang bày bán, thì một người đàn ông vừa cao vừa to đến kéo tai Tiểu Trương, nhất định đòi cậu ấy mua đồ của ông ta. Tôi vừa nhìn thấy lập tức bước lên xông thẳng về phía người đàn ông và nói “Ông làm gì vậy! Mau buông tay ra!” Tôi kéo Tiểu Trương rời đi. Tôi an ủi cậu ấy rằng kiếp trước có thể cậu ấy nợ người đàn ông kia, nên giờ ông ấy tìm đến đòi nợ. Chúng tôi đi đến Phục Hưng Môn, tìm được một băng ghế ngồi nghỉ. Tôi lấy nước ở đó giặt chiếc áo bẩn, vừa lấy bánh xà bông chà được vài lượt thì có đồng tu chạy đến nói cảnh sát đã bao vây quanh các băng ghế ở Phục Hưng Môn vừa nghe liền bỏ quần áo vào túi ni lông, mặc kệ bọt xà phòng vẫn chưa giũ sạch. Chúng tôi đi về hướng Bắc, tôi nói những người khác đang tiến về thành phố nên chúng ta không nên đi quá xa, tìm chỗ nào đó nghỉ lại một đêm rồi tính tiếp. Cậu ấy đồng ý, chúng tôi bèn đi mua chút đồ ăn. Tôi lấy tiền mua một cái bánh, Tiểu Trương ngồi bên cạnh không nói năng gì, mua về liền ăn. Lúc đó tôi thấy rất lạ, tôi đi cùng với người khác thì toàn là hai người giành nhau mua, giờ sao cậu ấy lại không nói gì nhỉ? Tôi nghĩ khẳng định là cậu ấy đã hết tiền, vậy nên tôi lấy ra 200NDT đưa cậu ấy, cậu ấy nhận rồi kể với tôi là cậu ấy lúc đi khỏi nhà là trốn đi để tránh bị bắt, túi đồ không kịp lấy đi, tiền bạc đều ở bên trong! Vốn là vẫn còn mấy chục tệ, thì hôm đó lại đưa cho viên cảnh sát chìm mất rồi. Chúng tôi đi đến tận 11 giờ đêm vẫn chưa tìm được chỗ trú, sau đó nhìn thấy bên đường có 2 chiếc xe tải đang đỗ, nhìn qua thấy chỗ bậc thềm bên vệ đường có thể nằm đủ hai người, chúng tôi bèn chuẩn bị trải báo ra nằm, thế nhưng mở báo ra mới thấy chỉ có hai tờ, trải cho một người nằm còn không đủ. Chúng tôi nghĩ đã hơn 11 giờ đêm rồi, mấy tiệm bán báo đều đã dọn hàng, đi tìm thứ gì khác vậy. Thế nhưng tìm đâu bây giờ? Chúng tôi nhìn thấy trước cửa một nhà nọ có rất nhiều thùng giấy, bèn thương lượng với họ để mua, thế nhưng họ không bán. Chẳng còn cách nào, chúng tôi đành đi ngược lại, tôi nhìn thấy có hai cái thùng các-tông trước cửa một quán ăn bèn lấy hay thùng các-tông ấy đem về, xong đâu đấy chúng tôi mới được ngủ, lúc đó đã hơn 12 giờ đêm.Còn tiếpMọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn Là một trong những bài hát thiếu nhi “quốc dân” mà hầu hết đứa trẻ con nào cũng thuộc, Bắc Kim Thang đã để lại một tuổi thơ hồn nhiên và trong sáng cho biết bao thế hệ người Việt. Thế nhưng, nhiều giả thiết cho rằng sự thật đằng sau những câu hát ngây thơ ấy lại là một câu chuyện kinh dị. Bài hát Bắc Kim Thang bắt nguồn từ 1 câu chuyện kinh dị? Thời gian qua, mạng xã hội Việt Nam liên tiếp dậy sóng vì bộ phim Bắc Kim Thang. Nhiều ý kiến cho rằng bộ phim kinh dị “made in Vietnam” này sẽ phá nát’ tuổi thơ với câu slogan rùng rợn Tháng 10 này đừng nghe Bắc Kim Thang’. Điều này đã đặt một dấu chấm hỏi về ý nghĩa thực sự của bài hát Bắc Kim Thang. Liệu bài đồng dao thiếu nhi này có trong sáng’ như bạn nghĩ? Nhiều giả thuyết giải thích ý nghĩa bài hát Bắc Kim Thang Trẻ em chơi trò khoèo chân, vừa chơi vừa hát Bắc Kim Thang. Ảnh Youtube Có giả thuyết đề cập bài hát Bắc Kim Thang mà ta biết vốn là bài hát mà các em nhỏ Nam Bộ dùng để chơi trò khoèo chân, vừa chơi vừa hát. Bên cạnh đó, cũng có ý kiến cho rằng, bài hát Bắc Kim Thang có tên chính xác là “Bắt Kim Than” tức là Bắt con ngựa màu nâu sậm – hay là giai điệu vần vè nói về những chú ngựa mà thôi. Và có vẻ như giả thuyết được nhiều người đồng ý nhất, cho rằng nó bắt nguồn từ một câu chuyện cổ tích cảm động ca ngợi tình cảm bạn bè thân thiết, giữa một anh bán dầu và một anh bán ếch. Bắc Kim Thang bắt nguồn từ một câu chuyện cổ tích giữa một anh bán dầu và một anh bán ếch. Ảnh qua DKN Chuyện kể rằng “Ngày xửa ngày xưa, ở một làng quê nọ, có hai người bạn làm nghề buôn bán cùng nhau. Một người đi soi đèn bắt ếch về đêm, còn anh kia thì chuyên đi bán dầu thắp đèn vào rạng sáng. Nhà họ dựng trên một cù lao nhỏ ven sông, tách biệt với làng xóm, muốn đi vào chợ làng phải đi ngang một cây cầu khỉ vắt vẻo. Do hoàn cảnh đơn chiếc, nên hai anh cũng thân thiết với nhau. Có lần vì mẹ già của anh bán ếch bệnh mà không có tiền chạy chữa nên qua đời, anh bán dầu liền bỏ tiền ra giúp đỡ ma chay mà không hề tính toán, vì thế mà anh bắt ếch càng quý trọng tình bạn của anh bán dầu. Một đêm nọ, trong lúc đi làm việc, anh bắt ếch nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ một cái bẫy trên đồng. Tính tò mò, anh lại mở ra coi thì phát hiện ra hai con chim le le và bìm bịp nằm trong bẫy, do chúng giành ăn với nhau mới bất cẩn rơi vào bẫy của con người. Hai con chim ra sức năn nỉ anh bắt ếch mở bẩy tha cho mình, rồi hứa sẽ đền ơn báo đáp. Vốn là người có tính nhân từ, anh bắt ếch cũng xuôi lòng rồi giải thoát cho chúng. Vài ngày sau, hai con chim cùng bay đến nhà anh bắt ếch để cảnh báo cho anh biết tai ương sắp đến. Chúng nghe được hai con ma da ở sông bàn với nhau rằng sẽ kéo chân anh bán dầu và anh bắt ếch, cho hai anh chết, thế mạng cho chúng để chúng được đầu thai. Vì hai con ma này chết đã lâu, nếu trong 7 ngày không bắt được người thay thế sẽ bị hồn phách tứ tán, không được đầu thai nữa. Thêm vào đó, ma da cũng chỉ có thể bắt hai anh khi trời vừa rạng sáng, lúc anh bán dầu ra chợ và lúc anh bắt ếch về nhà, bởi vì khi mặt trời lên thì chúng không còn ma phép. Ban đầu anh bắt ếch đem cớ sự nói anh cho bán dầu nghe, khuyên anh nên ở nhà, nghỉ bán một tuần lễ, nhưng anh bán dầu lại không tin, cho rằng đây là mê tín vớ vẩn, trên đời không có ma quỷ. Do bước vội vàng qua cầu khỉ cheo leo, lại bị bọn ma da biến phép cho cầu trơn trượt nên sẩy chân rơi xuống nước mà chết. Ảnh qua zenquiz Không muốn bạn phải chết oan uổng, anh bắt ếch viện cớ đến ngày cúng mẹ, gọi anh bán dầu qua nhà tiệc tùng ăn nhậu, chuốc cho anh say mèm đến mức sáng hôm sau không ra chợ bán được. Ngày kia lại lấy cớ sang nhà cảm ơn anh bán dầu đã giúp đỡ, lại bày tiệc ăn uống no say, trì hoãn việc đi ngang cây cầu kia. Hôm ấy là ngày cuối cùng của thời hạn 7 ngày ma da bắt hồn, do say sỉn nhiều ngày liền nên anh bắt ếch ngủ quên. Anh bán dầu sực tỉnh vào sáng sớm, nhận ra mình đã bỏ buôn bán mấy ngày liền bèn nhanh chóng gánh hàng ra chợ. Do bước vội vàng qua cầu khỉ cheo leo, lại bị bọn ma da biến phép cho cầu trơn trượt nên sẩy chân rơi xuống nước mà chết. Anh bắt ếch vì tiếc thương bạn nhưng do còn sợ bọn ma da nên phải đợi hết một ngày sau mới dám vớt xác bạn lên mà làm ma chay. Thấy ân nhân của mình đau lòng, le le và bìm bịp cũng bay đến, cất tiếng kêu thảm thiết như tiếng kèn trống đám ma để tiễn biệt một người chết oan.” Sự thật ý nghĩa bài hát Bắc Kim Thang Đọc hết truyện cổ tích này thì có lẽ mọi người đều sáng tỏ vì sao trong bài đồng dao Bắc Kim Thang có 4 câu cuối là Chú bán dầu, qua cầu mà té. Chú bán ếch, ở lại làm chi. Con le le đánh trống thổi kèn, Con bìm bịp thổi tò tí te tò te. Thực chất là để diễn tả lại câu chuyện đề cao tình bạn và tính chất cứu vật vật trả ơn của người xưa. Vậy 2 câu đầu của bài hát thì sao? Bắc kim thang, cà lang bí rợ Cột qua kèo, là kèo qua cột. Ở câu đầu tiên, “cà, lang, bí rợ” là để chỉ cho 3 loại củ, quả có cùng một đặc tính là thuộc họ dây leo, trái cà, khoai lang và bí rợ. Đặc biệt với từ bí rợ, là một từ thuần chất của miền Nam, cũng đã nói lên xuất xứ của bài đồng dao này là từ miền Tây Nam bộ. Nói đến bắc kim thang’ thì phải hiểu hơi hàn lâm’ một chút, là từ kim thang’ ở đây hiểu cho đúng phải là cái thang hình chữ KIM 金, tức là hình tam giác cân. Từ “kim tự tháp” cũng là bắt nguồn từ chữ “kim” này mà có, do chỉ hình dạng cái tháp của người Ai Cập cổ là hình tam giác cân. Những cái kim thang được nối vào nhau bởi cái “vì kèo”, là những thanh tre chạy dọc theo giàn, cứ như thế tạo thành một giàn, để cho cà, lang, bí rợ leo lên mà sinh sôi, phát triển. Ảnh qua Còn cái kim thang’ của con nít ngày xưa là do người lớn dùng hai thanh tre dài, bắt chéo vào nhau tạo thành một hình tam giác cân rồi cắm trên mặt đất, cách vài mét lại đặt một cái như vậy, tạo thành một hàng dài. Bản thân của cái kim thang này trở thành một cái cột do không có cây cột dựng đứng giữa nên hai thanh tre chéo vào trở thành cột luôn. Những cái kim thang được nối vào nhau bởi cái “vì kèo”, là những thanh tre chạy dọc theo giàn, cứ như thế tạo thành một giàn, để cho cà, lang, bí rợ leo lên mà sinh sôi, phát triển. Vậy “cột qua kèo, kèo qua cột” là chỉ mối quan hệ gắn bó vào nhau của hai vật thể. Cả câu “bắc kim thang, cà lang bí rợ, cột qua kèo, là kèo qua cột” là để miêu tả mối quan hệ keo sơn, quấn quít, gắn bó vào nhau của anh bán dầu và anh bán ếch ở bốn câu sau. Cả bài đồng dao này được viết lại dựa trên câu chuyện cổ tích kia, nên cách lý giải cũng vì thế mà nên hiểu cho đúng. Tuy nhiên trải qua thời gian dài, người lớn không còn kiên nhẫn để giải thích cho con trẻ hiểu về truyện cổ tích kia, thế nên bài đồng dao Bắc Kim Thang cứ thế mà lưu truyền, gây ra sự hoang mang, khó hiểu cho người nghe. Viên Luân t/h Xem thêm Chuyện kinh dị Quỷ có tình người, người lại đánh mất lòng lương thiện Lời dặn của quỷ đói Sám hối nhất định phải thực hiện khi còn sống

câu chuyện bắc kinh